Samstag, 6. Februar 2010

Nếu người tình của ta là những quán cà phê…

In memorial of Valentine's Day

Thì những người tình đó. có bao nhiêu người đã đi qua đời. trong những năm ấy, từ người tình đầu tiên trên những bậc thang gỗ của một quán cà phê cổ nhất nơi phố cổ.

——

ở những nơi chốn đó, ta đã có biết bao câu chuyện. cười. và khóc. Và có những điều mãi mãi không nói.

Khi ta buồn ta sẽ chỉ dừng chân ở một quán cà phê nằm dài chênh vênh, dọc qua một góc phố có tường rêu xanh, nhìn sang lá bàng đỏ cuộn mình.

Hay quán cà phê với những tán bằng lăng tím rực. ngó đầu nhìn xuống qua tán lá. những đêm hè mát lạnh…

Trà hoa cúc thơm như một lần đã chạm tay thật khẽ, trong quán cà phê ghế gỗ, mang màu nâu cũ buồn bã.

Nếu đi qua góc phố ấy, ta sẽ vẫn nhớ đó là góc phố của mỗi Valentine. với cửa kính lớn nhìn ra một góc giao lộ sầm uất. tàu lên Sapa bập bềnh trôi qua mỗi đêm.

——

——

Thói quen. Và thứ tín ngưỡng gàn dở.

Có người đến một lần rồi cứ để ta bỏ đi hờ hững. có người khiến ta thật tâm say đắm. rồi mặc ta sầu nhớ. như là ta đang ngồi ở góc ấy. như là người vẫn ở góc này.

Ta cứ dốc lòng để yêu. yêu cách người ngồi gần sát ta mà mọi chuyện như đã vĩnh viễn. không cần nói. không có gì để nói. không còn gì để nói. Vì nếu ta có ở đâu, người vẫn cứ gần mơ hồ như những vòng khói bay lên.

Rồi ta đã có và sẽ có những người tình phương xa. Người tình phương bắc, người tình Âu châu. Một người tình ủ ấm ta bằng lửa trong đêm hè ở Stockholm. Một người tình ru ta bằng nhạc trên quảng trường St.Marco. Một người tình dìu ta trong một bản jazz đầy nhục cảm trên đất Đức. Hay một người tình bên vỉa hè lát đá St.Michel.

Rồi ta lớn. khó tính và xét nét.

phụ tình. Như một bản năng.

Phụ những người tình có tên. và cả những mối tình không tên.

Giữ sao được người. Đi qua cuộc đời này...

Sonntag, 10. Januar 2010

Silence.



in silence.missing comes.to visit.
in silence.loneliness asks.for companion.
in silence.the eyes refuse. to open.
in silence.the mind happily neglects.the time.
in silence.death knows.no blood.
in silence.life knows.no pain.
in silence.comes.a new era.

in silence.

we trust.

Q.

Samstag, 9. Januar 2010

How great literature orginates?


>>> one of my essays from this semester is about reporting on culture in a changing world. quite a lot of research done. and it's just not a last minute one but from my long term observation. i kind of only read Culture section every time i grab a newspaper or magazine. Till now i am a big fan of culture magazines from ZEIT and Sueddeutsche Zeitung. Although every reading session is really a tiring struggle (physically too) over the not-so-neccessarily-complicated German language. If I manage to get to the very end point, it never lets me down because the phase of new ideas and deep thinking will come.

I often ask myself how these writers can come up with such "admirable" topics every now and then (however a lot of critics about the status quo of culture reporting in German print media are given). Sometimes I wish in a ridiculous way that everything would be in Vietnamese so I can swallow the language much better. Like today ZEIT raised the topic: Wie (grosse) Literatur entsteht - How (great) literature orginates? Quite amazing debates they have about it: e.g. a female author with DDR background says it comes from the resistance against repressive state. but another (male) author suggested the idea of life, not of the "era". At the end, i quite agreed with the latter. On this note, it let me think back on the novel I've read some weeks ago "The life of Pi", in which life revived life.

Oh, I really should go back to my second essay now. It's about media education in colonial and post colonial Hong Kong. Quite amazing here too!!! And all these above is my second journal of this year. I promised myself to keep this routine through 2010. hope I can catch myself then.

Q.

Sonntag, 3. Januar 2010

Age of Innocence

1. 2009 was quite a year.but maybe it was already from 2008. It's the year when we know nothing can be the same again. From now on, every time when we look back, all we see will be just feelings. we don't have time sense anymore, but nothing else than "a light spring", "a heavy summer", "a depressed autumn", "a so lonely winter", "a happy summer-end", "a joyful winter"... From now on, we just mark our life periods with our emotions, with the people we've met... We see our past through them. We forgot how to forget each and every one of them.

2. We begin to put authority in the hands of friends and everyone walking into our life to give us joys and pains, to make us laugh and cry, hope and fail again, come full and feel unfinished, feel like beginning again and being conquered... And we play our part along the way. No matter how good or bad; for good or for bad...

3. Year changed its name like a flash of light. But it's still us again, with our innocent friends. We love them mostly because of their innocence, don't we? They are surviving in a city, in a country where that might be the last desired thing. They question their life, their never settled moods, their passions, their loneliness, their like-Saigon-rain small loves. Endlessly. But at the end of the day, it's them who make us feel alive. And when we don't even have a dream for coming year, we share their dreams.

4. And we are innocent.

For our whole life.

Q.

Sonntag, 27. Dezember 2009

The idea of winter


Những mùa đông không thể quên trong đời

Mang phận tha hương, tôi tình cờ đi qua một phần đời tại một thành phố cổ ở Đông Đức có tên Dresden...

1. Tôi quay trở lại Đức vào một ngày nặng trĩu mây không có nắng trong tháng 9. Trong lòng háo hức. Nhớ lại thấy mình đã đến đất nước này khi lòng vẫn còn phơi phới. Mới 19 tuổi đầu. Có nhiều điều người ta không thể quên khi 19 tuổi. Người ta sẽ không nhớ ngay lúc đấy. Nhưng chắc chắn sẽ nhớ nó lâu, sau 5 năm như tôi chẳng hạn. Nếu bạn hỏi tôi về những mùa Giáng sinh tôi đã đi qua. 4 mùa, đủ mùi vị. Như mới nếm thử mọi thứ ngày hôm qua...

2. Đó là mùa đông đầu tiên tôi nhìn thấy tuyết. Chuyện nghe cứ xưa như trái đất. Đứa nào đi du học chả có những mùa đông nhìn thấy tuyết lần đầu. Chắc là giống tôi, bạn hẳn đã háo hức lắm vì ở cái xứ nhiệt đới nóng ẩm nào bao giờ có cơ hội. Đã nghe nhiều về nó. Cũng lạ là sau nhiều năm, năm đó tuyết mới rơi đúng vào đêm Giáng sinh ngày 24 ở thành phố này. Cũng không uổng công chờ đợi. Tôi phi như bay từ căn phòng bé tí tầng 7 xuống đường. Không quên vòng qua kéo đứa bạn ở dãy nhà bên đi làm phó nháy. Đèn vàng mù mù còn tuyết trắng xóa. Chân đi đến đâu lún xuống như ... bãi lầy. Cả một vùng tuyết, cơ man là tuyết. Lạnh, mềm và tan ướt trên tay. Chúng tôi ngửa cổ nhìn, tìm cho ra bông hoa tuyết. Hai đứa chúng tôi nhảy múa tự nhiên xung quanh cột đèn đường. Rồi giơ tay ra giả làm ông già tuyết. Nhìn lại tấm ảnh cũ, chỉ thấy mình múp míp trong áo khoác, mặt cười nhăn nhở. Cơn háo hức rồi cũng đi qua. Tôi tỉnh bơ đi về phòng. Ngủ ngon một đêm. Sáng 25, ra căn bếp chung đế chuẩn bị bữa trưa. Không thấy một ai. Chợt nhớ ra là ngày Giáng sinh. Chợt nhớ ra là làm gì còn đứa nào ở lại ký túc xá nếu đã có nơi chốn để trở về. Giáng sinh là để sum họp cơ mà. Tự nhiên chạnh lòng. Tay rò quyển lịch. Chết tiệt, ít nhất 2 tuần nữa bọn nó mới quay lại. Sao lúc đấy thấy ghét ngày lễ ngày nghỉ thế. Nếu có lỡ lên mạng mà tìm chút chia sẻ tử quê nhà thì hẳn sẽ thất vọng lắm vì nào có ai chung tâm trạng mà chia sẻ. Cả ký túc xá giờ im tiếng, chỉ còn lại những đứa sinh viên ngoại quốc. Như sinh viên Trung Quốc thì thể nào cũng tìm một nơi để mà tụ tập. Người Việt không quá nặng nề cộng đồng như vậy. Nhìn ra đường không một bóng người, phố xá như là hậu chiến. Nỗi cô đơn giờ bắt đầu như tuyết tan. Nỗi cô đơn cứ lạnh âm âm như tuyết. Không phải cái lạnh ập vào ngực, ngập phổi, bóp nghẹt hơi thở... như cái lạnh của mùa đông Hà Nội. Cái lạnh của tuyết ngấm dần sau cái nỗi khinh khỉnh "trời cũng chả lạnh lắm”. Lạnh cứ từ từ theo từng phút mon men bò từ đầu ngón tay ngón chân. Tê tê. Bò dần vào tim. Cái lạnh làm tim đông cứng. Và đến lúc bạn không thể chống đỡ. Rồi cứ thế mà đi qua nỗi cô đơn.

Mùa đông thứ hai tôi chọn đi xem phim vào đúng ngày cận kề năm mới sau khi đã giết thời gian cho những ngày trước Giáng sinh bằng lịch nấu nướng kín mít với mấy đứa bạn (bày ra toàn món hiểm: nào bánh bao, bánh giò... !). Vào rạp một mình vào một trong những đêm cuối năm nói chung cũng là bất đắc dĩ. Thế mà hôm đó rạp cũng phải có ít nhất 50 người. Nếu không kể một vài đôi trung niên có vẻ muốn tận hưởng một trải nghiệm mới mẻ thì chắc số còn lại cũng giống như tôi. Hóa ra trong cái thành phố gần triệu dân này nỗi cô đơn cũng đâu có ít. Đâu phải chỉ những người ngoại quốc như tôi mới cô đơn. Bộ phim tôi xem hôm đó là Babel. Nỗi cô đơn khủng khiếp nhất là nỗi cô đơn trong chính cộng đồng nơi mình đáng lẽ thuộc về. Ám ảnh bởi bộ phim gần như theo tôi tới tận giờ khắc sang năm mới. Có lẽ đó là năm mới buồn nhất trong đời. Trên chuyến tàu điện về nhà, nhìn vào những cửa sổ sáng đèn ấm cúng, thèm được gõ cửa bất kỳ một gia đình nào. Mới thấy Giáng sinh là mùa linh thiêng. Tàu vẫn chạy, ảo ảnh vun vút. Như trong một cuốn phim road movie... Tôi nhớ rằng ở Dresen gần vùng núi biên giới với Cộng hòa Czech có nghề làm đồ gỗ trang trí truyền thống cho dịp Giáng Sinh, và đôi búp bê gỗ anh thợ mỏ mặc áo xanh đội mũ cao thành có tua ngù với cô tiên đeo cánh trắng cầm nến thắp sáng hiện diện khắp mọi nhà. Trên những bệ cửa sổ hầu như nhà nào cũng đặt giá đèn bằng gỗ chạm khắc sống động, ánh đèn vàng ấm áp soi rọi khuôn cửa để người con xa nhà về hội ngộ Giáng Sinh cũng thấy được từ ngoài phố. Và bao người cô đơn giữa mùa đông thấy lòng chợt ấm lại cũng như được sưởi ấm trong bầu không khí hội ngộ của gia đình. Đêm đó, tôi đã về nhà và xuống kho lấy giá đèn bằng gỗ lượn hình cung. Cửa sổ nhà tôi cũng sẽ tỏa ánh sáng ấm màu vàng cùng hàng triệu ô cửa trang trí cho thành phố bình yên này thật lung linh trong dịp Giáng Sinh!

Mùa đông thứ ba do nhân duyên, tôi bắt đầu quen với gia đình một người bạn Đức. Đó là mùa đông đầu tiên trên xứ người tôi không phải vật lộn với kế hoạch dày đặc làm gì cho hết Giáng sinh... Rồi cứ thế, hai mùa đông nữa đã qua. Mùa đông năm nay sẽ là mùa trở về. Giờ tôi đã yêu và luôn mong ngóng tới mỗi mùa Giáng sinh. Tôi thấy mình hạnh phúc hơn một chút vì giờ có hẳn 2 cái Tết để chờ đợi. Các bạn cùng lớp hỏi tôi "có kế hoạch gì cho Giáng sinh chưa?". Tôi tự hào nói rằng: Tôi sẽ quay trở lại ngôi nhà thứ hai của tôi ở Dresden. Tôi không còn cô đơn trong đêm Giáng sinh thêm lần nào nữa...

Samstag, 14. November 2009

Fragility of feeling

Feeling itself is fragile. Emotion itself is fragile. Love itself is fragile.
What else should I expect?

Montag, 19. Oktober 2009

một sáng mưa.

The feeling of missing you like skinny freezing air
sneaking
in our bedroom this morning.
Or already came it from yesterday
from my inner fight
killing my day.