Thì những người tình đó. có bao nhiêu người đã đi qua đời. trong những năm ấy, từ người tình đầu tiên trên những bậc thang gỗ của một quán cà phê cổ nhất nơi phố cổ.
——
ở những nơi chốn đó, ta đã có biết bao câu chuyện. cười. và khóc. Và có những điều mãi mãi không nói.
Khi ta buồn ta sẽ chỉ dừng chân ở một quán cà phê nằm dài chênh vênh, dọc qua một góc phố có tường rêu xanh, nhìn sang lá bàng đỏ cuộn mình.
Hay quán cà phê với những tán bằng lăng tím rực. ngó đầu nhìn xuống qua tán lá. những đêm hè mát lạnh…
Trà hoa cúc thơm như một lần đã chạm tay thật khẽ, trong quán cà phê ghế gỗ, mang màu nâu cũ buồn bã.
Nếu đi qua góc phố ấy, ta sẽ vẫn nhớ đó là góc phố của mỗi Valentine. với cửa kính lớn nhìn ra một góc giao lộ sầm uất. tàu lên Sapa bập bềnh trôi qua mỗi đêm.
——
——
Thói quen. Và thứ tín ngưỡng gàn dở.
Có người đến một lần rồi cứ để ta bỏ đi hờ hững. có người khiến ta thật tâm say đắm. rồi mặc ta sầu nhớ. như là ta đang ngồi ở góc ấy. như là người vẫn ở góc này.
Ta cứ dốc lòng để yêu. yêu cách người ngồi gần sát ta mà mọi chuyện như đã vĩnh viễn. không cần nói. không có gì để nói. không còn gì để nói. Vì nếu ta có ở đâu, người vẫn cứ gần mơ hồ như những vòng khói bay lên.
Rồi ta đã có và sẽ có những người tình phương xa. Người tình phương bắc, người tình Âu châu. Một người tình ủ ấm ta bằng lửa trong đêm hè ở Stockholm. Một người tình ru ta bằng nhạc trên quảng trường St.Marco. Một người tình dìu ta trong một bản jazz đầy nhục cảm trên đất Đức. Hay một người tình bên vỉa hè lát đá St.Michel.
Rồi ta lớn. khó tính và xét nét.
phụ tình. Như một bản năng.
Phụ những người tình có tên. và cả những mối tình không tên.
Giữ sao được người. Đi qua cuộc đời này...